Bạn đang xem bài viết Văn mẫu lớp 7: Cảm xúc của em trước nụ cười của mẹ (Dàn ý + 7 mẫu) Cảm nghĩ về nụ cười của mẹ tại Thptlequydontranyenyenbai.edu.vn bạn có thể truy cập nhanh thông tin cần thiết tại phần mục lục bài viết phía dưới.
Thptlequydontranyenyenbai.edu.vn sẽ cung cấp Bài văn mẫu lớp 7: Cảm xúc của em trước nụ cười của mẹ, vô cùng hữu ích.
Mong rằng có thể giúp ích cho các bạn học sinh lớp 7 khi hoàn thiện bài văn của mình. Mời tham khảo nội dung trong tài liệu.
Dàn ý cảm xúc của em trước nụ cười của mẹ
I. Mở bài
- Dẫn dắt để giới thiệu về nụ cười của mẹ.
- Cảm nghĩ chung về nụ cười của mẹ: nụ cười yêu thương, gần gũi, ấm áp…
II. Thân bài
1. Những đặc điểm nụ cười của mẹ
- Nụ cười của mẹ rất dịu dàng, hiền hậu…
- Nụ cười rất có duyên (tả nụ cười: tươi như hoa, lúm đồng tiền, hàm răng trắng ngời…)
- Mỗi lần mẹ cười là những vết nhăn mờ quanh mắt nheo lại.
- Hàm răng trắng sáng lộ ra, làm nụ cười ấy càng thêm hạnh phúc.
2. Các biểu hiện sắc thái nụ cười của mẹ
- Nụ cười đem lại sự ấm áp và niềm tin tưởng cho em.
- Nụ cười vui, thương yêu.
- Nụ cười khuyến khích, động viên từng bước trưởng thành của con.
- Nụ cười tha thứ, bao dung khi em mắc lỗi.
- Những khi vắng nụ cười của mẹ, em cảm thấy buồn, trống trải và nhớ mẹ.
- Bản thân em phải luôn chăm ngoan và học giỏi để luôn thấy nụ cười của mẹ.
3. Vai trò của nụ cười ấy
- Giúp động viên những thành viên trong gia đình cùng vượt qua những trắc trở.
- Mang lại sự ấm cúng cho không khí gia đình khi cần thiết
- Tạo mối quan hệ thân mật, gần gũi với người khác.
- Thể hiện tình yêu thương chồng con quá đỗi tha thiết.
4. Những kỉ niệm sâu sắc gắn với nụ cười của mẹ
- Mẹ nhường áo mưa cho em, mẹ vẫn cười nói mẹ không sao nhưng mẹ đã ốm một tuần sau đó.
- Nụ cười nhìn theo em vào lớp trong những ngày đầu tiên đến trường… – nụ cười quan tâm
- Khi em buồn, nụ cười của mẹ an ủi, chia sẻ…
- Là nguồn động viên để em vượt qua những khó khăn…
- Cùng vui với những thành tích em đạt được… nụ cười đồng điệu
- Làm sao quên được, lần đầu tiên đứng trên bục lãnh thưởng, nhìn mẹ cười – nụ cười tự hào..
- Trong suốt quãng thời gian qua, nụ cười ấy luôn song hành cùng em…
III. Kết bài
Những cảm nghĩ về nụ cười của người mẹ.
Cảm xúc của em trước nụ cười của mẹ – Mẫu 1
Người mẹ có vai trò quan trọng trong cuộc sống của mỗi người. Mẹ không chỉ có công ơn sinh thành, mà còn có công ơn dưỡng dục. Mẹ cũng chính là điểm tựa tinh thần to lớn của mỗi người. Nụ cười của mẹ đem đến nhiều điều ý nghĩa trong cuộc sống.
Mẹ em năm nay đã bốn mươi tuổi. Nhưng mẹ vẫn còn rất trẻ trung và xinh đẹp. Dáng người của mẹ mảnh mai. Mái tóc đen nhánh, mềm mại và rất dài. Làn da đã rám nắng, nhưng trông càng khỏe khoắn. Mẹ có một khuôn mặt phúc hậu, ai nhìn cũng cảm thấy quý mến. Nhưng điểm thu hút nhất trên khuôn mặt của mẹ chính là nụ cười. Một nụ cười duyên dáng nhưng đã in hằn dấu vết của thời gian.
Trong hành trình gian nan của cuộc sống, người mẹ luôn đồng hành với mỗi người. Và nụ cười của mẹ giống như nguồn động lực to lớn để giúp chúng ta bước qua những chặng đường đó. Nụ cười của mẹ giống như là một nguồn động lực to lớn của em. Nụ cười tự hào khi em đạt được thành tích tốt trong học tập. Nụ cười hạnh phúc khi em giúp đỡ những công việc trong gia đình.
Còn nhớ kỉ niệm về ngày đầu tiên đến trường. Trước khi tôi bước vào lớp, mẹ đã mỉm cười động viện. Nụ cười đã tiếp thêm sự tự tin cho em trong hành trình đầu tiên của cuộc đời. Rồi đến khi dần trường thành, không ít lần em mắc lỗi khiến mẹ phải phiền lòng. Nhưng sau đó, mẹ lại mỉm cười ôm lấy em vào lòng. Mẹ cảm thấy hạnh phúc khi em đã nhận ra lỗi lầm của bản thân. Em nhận ra rằng không có người mẹ nào là không thể tha thứ lỗi lầm cho đứa con của mình. Có những khi em bị ốm, mẹ lo lắng thức bên cạnh chăm sóc em. Đôi bàn tay ấm áp của mẹ nắm chặt lấy tay em không rời. Khi em tỉnh lại, ánh mắt mẹ rạng rỡ hẳn lên, mẹ khẽ nói: “Con yêu của mẹ” cùng với một nụ cười ấm áp, động viên. Em càng lớn khôn, càng hiểu hơn những vất vả của mẹ. Bởi vậy mà em cố gắng học tập thật tốt, giúp đỡ mẹ công việc nhà. Hai mẹ con vừa làm việc vừa trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Mẹ hỏi chuyện học hành, bài vở cho tới chuyện bạn bè. Không chỉ nụ cười của mẹ, mà còn nụ cười của em đã khiến gia đình thêm hạnh phúc.
Tình mẹ giống như biển cả bao la rộng lớn. Chỉ một nụ cười của mẹ nhưng chan chứa đong đầy yêu thương. Yêu biết bao người mẹ vĩ đại đã dành cho em những tình yêu thương sâu sắc.
Cảm xúc của em trước nụ cười của mẹ – Mẫu 2
“Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi
Và mẹ em chỉ có một trên đời’’
Đúng thế, mẹ người chỉ có một trên đời, người yêu thương chúng ta vô điều kiện. Con yêu đôi mắt luôn nhìn con hiền từ, yêu bàn tay luôn ôm con thật chặt. Nhưng con yêu nhất nụ cười mỗi khi mẹ cười với con.
Nụ cười của mẹ là đẹp nhất. Nụ cười ấy đã cho con bao cảm giác thần kì để con càng yêu mẹ hơn. Có lần con mắc lỗi bị cô giáo mắng, có lần con không ngoan không nghe lời mẹ… Con biết mẹ buồn lắm, nhưng mẹ không trách con lâu. Thấy con khóc thì mẹ nở nụ cười bao dung. Ôi! Nụ cười ấy như xóa tan bao buồn phiền của mẹ làm con thấy như nhận được tia nắng trong những ngày gió rét. Nụ cười ấy làm con tự hứa với bản thân mình rằng phải ngoan, không được mắc lỗi để mẹ luôn được vui, luôn được nhìn thấy nụ cười của mẹ.
Mỗi lần đạt được thành tích gì đó. Được điểm cao trong kì thi, giúp đỡ người khác hay bất cứ điều gì. Người con muốn khoe ngay lúc đó chính là mẹ. Ôi! Sao mẹ cười rạng rỡ và đẹp đến thế. Lúc đấy trong con mẹ đẹp nhất nụ cười ấy như thôi thúc con phải thật cố gắng hơn. Nó thắp sáng tâm hồn con. Mẹ biết không? Nó ý nghĩa hơn tất cả những phần thưởng mẹ cho con. Vì nụ cười ấy cho con sự sẻ chia, cho con sức mạnh. Qua nụ cười ấy con biết mẹ yêu con biết chừng nào. Con chỉ muốn mãi nằm trong vòng tay âu yếm ấy trông thấy mẹ cười. Và nói rằng “Con mẹ giỏi quá”. Đó là món quà quý giá nhất với con. Con cảm ơn mẹ.
Nụ cười ấy đã theo con từ khi con sinh ra. Mẹ không kể cho con biết nhưng con được nghe bố kể lại. Lúc sinh con ra mẹ mệt lắm nằm lịm lại không nói được với ai câu nào. Nhưng khi được bác sĩ trao con vào tay thì mẹ chợt nở một nụ cười yêu thương nhất. Nụ cười ấy là nụ cười đầu tiên mẹ dành cho con phải không mẹ? Tuy con không biết đến nụ cười đầu tiên ấy. Nhưng con cảm ơn mẹ đã sinh ra con, và đón nhận con bằng nụ cười đó. Con vốn là một đứa bé nhút nhát đi đâu cũng cần mẹ đi theo. Thế nhưng trên đường đời đâu phải lúc nào mẹ cũng theo con được. Con nhớ như in ngày con bước vào lớp 1. Khi các bạn đã bước hết vào lớp rồi. Chỉ còn mình con còn khóc ngoài, mẹ dỗ mãi không nín được. Con sợ với những cái mới đó con sợ khi không có mẹ bên cạnh. Thế rồi mẹ ôm con, hôn con và nói: “Con gái à, bên trong kia là thế giới đầy thú vị cho con có bạn bè, thầy cô và có mẹ luôn bên con, hãy mạnh mẽ lên cô bé”, rồi mẹ nở một nụ cười. Ôi! Chính nụ cười đó đã giúp đôi chân em không không chùn lại. Con biết mình phải làm gì. Mẹ biết không chính nụ cười đó đã cho con sức mạnh. Chính nụ cười đó đã giúp con vượt qua thử thách, khó khăn của những ngày đầu không có mẹ.
Con biết rằng cuộc sống này sẽ rất tẻ nhạt, cô đơn khi nụ cười không trên môi mẹ. Có lần mẹ ốm cả ngày mẹ chỉ nằm đó không nói gì. Mẹ có biết lúc ấy con thương mẹ thế nào không? Con vào ôm mẹ, mẹ nở nụ cười với con. Con biết mẹ thật vĩ đại. Cảm ơn mẹ luôn trao cho con nụ cười ấy dù bất cứ hoàn cảnh nào.
Con sẽ luôn trân trọng và khắc sâu trong lòng mình nụ cười đó. Một mai khi con lớn khi con không ở bên mẹ được nhiều. Chắc con sẽ buồn lắm. Con chỉ cần mẹ vẫn hãy ở đó và mỗi lần đón con về nhà mẹ chỉ cần nở một nụ cười. Vì đó là tất cả với con.
Cảm xúc của em trước nụ cười của mẹ – Mẫu 3
Có những phút yếu lòng, có khi những khi vấp ngã, có những khi lầm lỡ ta đều cần một điểm tựa, một chỗ dựa vững chắc về mặt tinh thần để sẵn sàng bước tiếp. Và trong hành trình dài rộng ấy của cuộc đời, hẳn những hình ảnh tươi đẹp về nụ cười của cũng giống như một điểm tựa tinh thần vững chãi ấy. Nụ cười của mẹ với tôi, vừa như dòng suối mát trong, vừa ánh nắng mai chan hòa, ấm nóng.
Mẹ tôi năm nay đã ngoài 30 tuổi. ở mẹ tôi thấy toát lên những nét mộc mạc, đằm thắm, rất duyên dáng cũng rất cứng cỏi như vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam bao đời. Sinh ra trong khó nhọc, lam lũ với ruộng đồng, kể cả khi nuôi nấng chúng tôi trưởng thành khôn lớn, có những khi đau đớn, mệt mỏi, có những khi túng thiếu khó khăn nhưng chưa bao giờ mẹ để cho tôi nhìn thấy mẹ thở dài, ngao ngán. Mẹ luôn mỉm cười rạng ngời để cho chúng tôi thêm niềm tin và tình yêu vào cuộc sống.
Có những khi tôi được điểm cao, có những khi làm được việc tốt tôi khoe với mẹ, mẹ rạng rỡ một nụ cười trên môi như nụ hồng buổi sớm. một nụ cười đầy mãn nguyện và tự hào, một nụ cười đầy thánh thiện và nhân hậu. Nụ cười ấy cho tôi cảm giác mình cũng thêm tự hào và càng khát khao làm những điều tốt đẹp thêm cho cuộc sống này. Nhưng mẹ không chỉ nở nụ cười khi ấy. Mỗi khi tôi buồn, mỗi khi tôi làm sai, hay mỗi khi gặp thất bại hoặc nản lòng về con đường mình đang đi, mẹ lại nở nụ cười dịu dàng như dòng suối ngọt cho tôi cảm giác bình yên, tin tưởng và sự động viên. Nụ cười của mẹ tựa như liều thuốc thần tiên có thể chữa lành vết thương lòng, khỏa lấp những khoảng trống, xua tan đi những lo âu của tuổi trẻ. Mẹ là tất cả những điều tuyệt vời ấy.
Tôi nghĩ rằng, có nhiều những điều hạnh phúc dù nhỏ bé, bình dị hay lớn lao kì vĩ, những một thứ hạnh phúc tuyệt vời mà chúng ta đều dễ dàng và may mắn được hưởng đó là ngắm nhìn nụ cười của mẹ. đó là món quà tinh thần quý giá, là điểm tựa, là niềm tin, là sức mạnh, là tình yêu và cũng là sợi dây vô hình buộc chặt ta hơn trong dòng đời vô thủy vô chung, trong sự trôi chìm quên nhớ đời người. Nụ cười lấm tấm những giọt mồ hôi, lấp lánh niềm tự hào, hay nụ cười trong sự buồn bã âu lo cũng đều mang ý nghĩa nhất định của nó, đều khiến ta cần phải suy ngẫm thật lâu và thật sâu. Mẹ ơi, mong rằng những tháng ngày rộng dài phía trước con sẽ làm nụ cười trên môi mẹ luôn rạng rỡ mãi mãi.
Cảm xúc của em trước nụ cười của mẹ – Mẫu 4
Mẹ là người vĩ đại, nhân hậu và có lẽ cũng là vị tha nhất trên thế giới này. Mỗi người đều có những dấu ấn riêng về người mẹ vĩ đại ấy, có thể là lúc mẹ nói chuyện, có thể là khi mẹ lao động một việc gì đó, nhưng chắc có lẽ hình ảnh người mẹ mỗi khi nở nụ cười rạng rỡ trên môi dù ta trong bất cứ hoàn cảnh nào là dấu ấn khó phai nhất.
Mẹ là tất cả những gì giàu có, phong phú và thiêng liêng nhất của thế giới chăng. Con dù lớn đấy, nhưng vẫn là con của mẹ và đi suốt đời lòng mẹ vẫn cứ theo ta. Mẹ ngân nga và đi cùng ta từ thuở lọt lòng, còn thơ ngây trong chiếc nôi với những lời ru đến khi ta đã trưởng thành, va vấp với cuộc đời nhiều sóng gió ngoài kia. Mỗi người có những hạnh phúc riêng và những cách cảm nhận khác nhau về hạnh phúc, nhưng có lẽ hạnh phúc vừa bình dị mà cũng vừa thiêng liêng đó là được ở cạnh mẹ, được mẹ yêu thương và nhìn ngắm mẹ cười tươi rạng rỡ.
Mỗi khi mẹ cười, từ ánh mắt đến mọi cử chỉ dường như cũng vui tươi và rạng ngời hơn gấp bội phần. nụ cười của mẹ giống như tia nắng mai ấm áp xua tan đi những buồn phiền, lo âu và khó khăn trong cuộc đời mẹ, trong cả tuổi thơ của ta nữa. Ánh mắt mẹ hơi nheo nheo lại, không chỉ vậy khi mẹ cười còn có má lúm đồng tiền nữa. Nhìn mẹ vừa toát lên vẻ duyên dáng, vừa toát lên nét gì đó kiêu sa mà thánh thiện. nụ cười của mẹ luôn là dấu ấn khó phai trong lòng tôi. Có khi tôi được điểm cao nụ cười của mẹ như tia nắng rực rỡ. Những cả những khi tôi buồn, tôi gặp thất bại hay vấp ngã mẹ đều dịu dàng cho tôi một tình yêu, một nguồn sức mạnh vô hình mà mạnh mẽ biết bao đó là nụ cười mẹ. nụ cười như nắng ấm mùa đông, như cơn gió mùa hạ, như cơn mưa xuân nhè nhẹ bất chợt vương vấn trong lòng.
Mỗi người phụ nữ đều đẹp một vẻ đẹp riêng, đều có những nét kiêu sa, rạng ngời khó tả. với riêng tôi, hình ảnh mẹ khi nở nụ cười luôn đẹp nhất. lúc đó tôi có cảm giác như mẹ không còn phải lo toan với những gánh nặng mưu sinh hay những bộn bề ngoài cuộc sống, mẹ được thêm thư thái và an nhiên để lắng dịu trong lòng, chầm chậm mà yên vui cùng chúng tôi qua những tháng năm ngắn ngủi mà thiêng liêng của cuộc đời.
Cảm ơn mẹ, mẹ ơi, cho con một tình yêu một ý nghĩa của sự sống và một dấu ấn của cuộc đời nhỏ bé trong còn để được khắc sâu, nhớ về nụ cười của mẹ, nụ cười tỏa nắng mùa thu.
Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, vì thế các bạn học sinh hãy cố gắng luôn là bố mẹ, ông bà mình tươi cười hài lòng về mình không nên làm bố mẹ buồn phiền lo lắng nhé.
Cảm xúc của em trước nụ cười của mẹ – Mẫu 5
Trời đã quá trưa. Nắng hè gay gắt chiếu xuống mặt đất. Trên cánh đồng làng vẫn nhấp nhô bóng người đang lúi húi làm cỏ lúa, trong đó có mẹ của em. Từ trên đường nhìn xuống, em thấy chiếc nón cũ chỉ đủ che cho mái đầu của mẹ, còn lưng áo nâu bạc ướt đẫm mồ hôi vẫn phơi ra dưới nắng. Em cất tiếng gọi “Mẹ ơi! Con mang cơm ra đây này! Mẹ nghỉ tay ăn cơm đã!”. Mẹ ngẩng đầu nên đáp lại: “Ừ! Mẹ vào ngay đây!”. Rồi mẹ vác chiếc cào cỏ trên vai, nhẹ nhàng vén từng bụi lúa, lấy lối bước lên bờ. Mẹ khoan khoái vốc từng vốc nước mát trong của dòng mương chạy ngang cánh đồng để rửa mặt. Nụ cười hiền hậu làm rạng rỡ gương mặt đầy đặn rám nắng của mẹ.
Mẹ em năm nay tuổi đã gần bốn mươi, dáng người đậm chắc, khỏe mạnh. Mọi việc lớn nhỏ một tay mẹ lo hết vì bố em là bộ đội, đóng quân tít tận vùng biên giới phía Bắc, ít có dịp về nhà. Quanh năm, mẹ quần quật làm việc, cấy hái ngoài đồng, nắng mưa chẳng quản. Làng xóm đều khen mẹ em tính nết hiền hòa, đảm đang, tháo vát và mừng cho ông bà nội có được người con dâu hiền thảo.
Em thương mẹ lắm! Ngoài giờ học, em thường giúp mẹ những việc lặt vặt như quét dọn, tưới rau, cho gà cho lợn ăn… Mẹ khen em ngoan và cười bảo: “Mẹ muốn rèn cho con đức tính cần cù, chăm chỉ, chứ ngần ấy việc, mẹ làm chỉ loáng cái là xong”. Em hiểu ý và cố gắng hơn để san sẻ bớt nỗi nhọc nhằn của mẹ.
Ngày mùa, cánh đồng làng em vàng rực một màu lúa chín. Hương lúa thơm nồng quyện với hương hoa cau, hoa bưởi thơm ngát tỏa lan khắp xóm thôn. Mọi người đều náo nức trước vụ mùa bội thu. Niềm vui hiện rõ trong giọng nói, ánh mắt, nụ cười của mẹ. Tưởng chừng bao vất vả, gian nan đều tan biến.
Tuy còn nhỏ nhưng em đã hiểu rằng bát cơm em ăn, tấm áo em mặc, quyển sách quyển vở em học… đều được đổi bằng mồ hôi của mẹ em. Đêm đêm, mẹ thức cùng em cho tới khi nào em học bài và làm bài xong thì mẹ mới buông màn đi ngủ. Bố vắng nhà nên mẹ em vừa phải làm người mẹ dịu dàng, vừa phải làm người cha nghiêm khắc. Những lời động viên mộc mạc, chân tình cùng với nụ cười đôn hậu của mẹ làm cho lòng em thêm ấm áp và tin tưởng.
Em nhớ có lần lỡ tay làm vỡ chiếc bình cắm hoa bằng thủy tinh của bố mua vào dịp Tết năm ngoái. Vì lo sợ nên em đã đổ tội cho chú mèo tam thể. Tối hôm ấy, sau khi dọn dẹp xong, mẹ gọi em ra sân nói chuyện. Hai mẹ con ngồi trên chiếc chõng tre kê dưới gốc cau. Dải Ngân Hà bằng bạc vắt ngang qua bầu trời đêm lấp lánh sao. Trăng sáng in rõ bóng cây trên mặt sân, mỗi khi gió thổi lại rung rinh, lay động. Em hồi hộp chờ đợi và cũng mang máng đoán ra điều mẹ sẽ nói. Tiếng mẹ cất lên khe khẽ chỉ vừa đủ để em nghe: “Thu à! Lúc chiều, mẹ biết là con nói dối. Nếu con lỡ tay đánh vỡ chiếc bình, con cứ mạnh dạn, thành thật nhận lỗi, ông bà và mẹ sẽ chẳng trách con đâu. Nhưng sự dối trá của con làm cho cả nhà buồn đấy! Lần sau đừng như thế nữa nghe chưa, con gái của mẹ!”.
Nghe mẹ nói, nước mắt em ứa ra. Em khóc vì xấu hổ và ân hận. Em ôm lấy mẹ và lí nhí xin lỗi. Mẹ vuốt tóc em, thủ thỉ: “Thôi, đừng khóc nữa con! Mẹ tin rằng con sẽ không bao giờ biến mình thành kẻ dối trá đáng ghét! Nào, hãy ngẩng đầu lên!”
Em nắm chặt đôi bàn tay chai sần của mẹ và ngước mắt nhìn. Dưới ánh trăng, nụ cười khoan dung của mẹ mới đẹp làm sao! Trái tim em cất lên tiếng gọi thiết tha: “Mẹ! Mẹ kính yêu của con! Con sẽ cố gắng làm theo lời mẹ dạy để trở thành một đứa con ngoan!”
Cảm xúc của em trước nụ cười của mẹ – Mẫu 6
Sinh ra trên đời ai cũng có mẹ, mẹ là người đã nuôi dưỡng ta lớn khôn, dạy dỗ ta thành người. Không những vậy, để những đứa con có thể trưởng thành thì những người mẹ đã phải trải qua không biết bao nhiêu cơ cực, nhọc nhằn, mẹ không tiếc thân mình lam lũ, vất vả chỉ mong các con có một cuộc sống ấm no, hạnh phúc. Trong mỗi người chúng ta, dù không nói ra nhưng ai cũng dành cho mẹ của mình những tình cảm thương yêu sâu sắc, dạt dào nhất. Và với tôi cũng vậy, mẹ chính là ánh sáng của cuộc sống, là ánh sáng soi đường cho tôi bước qua mọi ngã rẽ, những khó khăn, biến cố của cuộc đời. Điều tôi yêu thích nhất đó chính là ngắm nhìn nụ cười của mẹ, nụ cười ấy thật ấm áp yêu thương, mang lại cho tôi niềm hạnh phúc vô bờ bến.
Có lẽ chúng ta không ai thấu hiểu được nỗi vất vả của mẹ khi sinh ra và nuôi dưỡng ta nên người, đó là cả một hành trình đầy khó khăn, có những niềm vui, niềm hạnh phúc nhưng cũng không thể thiếu đi những giọt mồ hôi, giọt nước mắt của mẹ. Mang chúng ta trong bụng chín tháng mười ngày, mẹ đã phải cơ cực biết bao, không chỉ là sự nặng nhọc trong bước đi, khó khăn trong sinh hoạt mà còn là những trận ốm nghén đầy dữ dội, đây là những khoảng thời gian thực sự khó khăn của mẹ, vì khi ấy dù mẹ có ốm, có mệt như thế nào thì mẹ cũng sẽ không uống thuốc, vì sợ ảnh hưởng đến những đứa con. Người phụ nữ luôn coi thiên chức được làm mẹ là thiên chức tuyệt vời nhất, vì vậy mà họ không tiếc hi sinh bản thân, hi sinh tuổi xuân của mình.
Mặc dầu khi sinh con ra, người mẹ sẽ trở nên xấu xí hơn, da nhăn, sức khỏe kém hơn nhưng những thứ đó đâu có đáng kể gì so với tình yêu vô bờ bến dành cho những đứa con của mình. Sinh con đã vất vả nhưng để nuôi lớn con còn vất vả hơn nữa, khi con ốm mẹ không ngại ngần thức đêm lo lắng, thấm ướt khăn để hạ sốt cho con, rồi cuộc sống mưu sinh đầy vất vả để có thể nuôi dưỡng chúng ta nên người. Mẹ không bao giờ nói với chúng ta những điều đó, vì đối với chúng ta là sự xót xa, đau đớn thì đối với mẹ nó là niềm hạnh phúc, vì con mà những khó khăn cũng là những trái đắng đầy ngọt ngào, vì mẹ biết được sự khó khăn, khổ cực của mình sẽ đổi lại cuộc sống hạnh phúc, ấm no cho những đứa con.
Vì vậy mà những đứa con vô tình quên lãng đi sự vất vả của mẹ, vui vẻ tận hưởng những thứ mẹ mang cho và coi đó là một trách nhiệm. Tôi cũng đã từng có suy nghĩ như vậy và giờ đây khi tôi hiểu được mọi điều mẹ làm cho chúng tôi thì tôi thấy hối hận và thương mẹ vô cùng. Mẹ luôn nhìn chúng tôi bằng ánh mắt yêu thương đầy nhân hậu, dù khó khăn, hay gặp những biến cố khó có thể vượt qua thì mẹ cũng chỉ lặng lẽ khóc, nhưng trước mặt những đứa con của mình thì mẹ không bao giờ than phiền dù chỉ là một câu, mẹ lúc nào cũng nở một nụ cười.
Vì lúc nào mẹ cũng cười nên tôi trở nên vô tâm hơn vì nghĩ rằng mẹ đang hạnh phúc, nhưng sự thật đâu phải vậy. Những nụ cười gượng gạo của mẹ tràn đầy sự mệt mỏi, mệt mỏi vì áp lực của cuộc sống, áp lực mưu sinh cơm- áo- gạo- tiền hàng ngày. Hàng trăm hàng nghìn thứ bủa vây, bòn rút đi sức lực nơi mẹ khiến cho mẹ hao gầy, tiều tụy. Mẹ luôn im lặng nhìn những đứa con được ăn ngon với vẻ mặt đầy hạnh phúc, lúc nào mẹ cũng dành những thứ tốt nhất cho chúng tôi, mẹ lúc nào cũng nói “Con ăn đi, mẹ không đói”, “mẹ không mệt”… những lời nói ấy giờ nghĩ lại khiến tôi ứa nước mắt.
Nhờ sự tần tảo, hi sinh của mẹ mà chúng tôi cũng dần lớn lên, điều kiện gia đình cũng không còn khó khăn như trước, vì vậy mà mẹ cũng bớt đi những lo toan, nhọc nhằn. Nay khi nhìn chúng tôi ngày càng lớn khôn mẹ đã cười một nụ cười thực sự hạnh phúc. Tôi cũng rất hạnh phúc và xúc động khi nhìn thấy nụ cười ấy của mẹ, bởi nó không còn những nét đượm buồn của sự lo toan, của áp lực cuộc sống nữa. Nếu cho tôi một điều ước, tôi sẽ ước mẹ luôn vui vẻ và cười thật hạnh phúc như vậy.
Sinh ra trên đời không ai có thể lựa chọn cho mình một hoàn cảnh sống, một gia đình riêng. Vì vậy mà có người giàu, người nghèo, người hạnh phúc, ấm no với sự che chở bao bọc của cha mẹ, nhưng cũng không ít người kém may mắn hơn khi không cha, không mẹ, sống lang bạt nay đây mai đó. Tôi không hối hận vì đã sinh ra trong gia đình của mình, được làm con của mẹ. Vì đối với tôi đó là mái nhà hạnh phúc nhất, nơi mà tôi thấy bình yên khi trở về. Nụ cười của mẹ chín là nguồn động lực giúp tôi vượt qua mọi khó khăn, biến cố của hạnh phúc. Và tôi muốn nói với mẹ rằng: Được làm con của mẹ là điều hạnh phúc nhất. Con yêu mẹ.
Cảm xúc của em trước nụ cười của mẹ – Mẫu 7
Tôi sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh đặc biệt, bố tôi mất từ khi tôi còn rất nhỏ. Chỉ có mình mẹ tần tảo nuôi lớn tôi nên người. Hình ảnh về bố tôi chỉ được nghe qua lời kể của mẹ. Còn hình ảnh của mẹ thì luôn in đậm trong ký ức và trái tim tôi.
Tôi còn nhớ, hồi nhỏ tôi bướng lắm, khi đi học bạn bè thường trêu tôi và chế giễu tôi vì tôi không có bố. Những lúc như vậy, tôi thường im lặng và ngồi yên một chỗ. Dần dần, tôi không muốn chơi với ai cả ngoài mấy đứa bạn hàng xóm. Mẹ tôi là một người phụ nữ rất hiền lành và đảm đang. Sáng nào, mẹ cũng dậy sớm hái rau trong vườn rồi mang ra chợ bán. Đến lúc mẹ về là 7h thì tôi chuẩn bị đi học, lần nào đi chợ về mẹ cũng mua đồ ăn sáng cho tôi, hôm thì bánh mì, hôm thì xôi. Lần nào tôi hỏi mẹ ăn sáng chưa thì mẹ cũng nói là mẹ ăn rồi, thực ra thì tôi biết mẹ không dám ăn mà chỉ để phần tôi. Bởi vì số tiền mỗi buổi sáng mẹ đi chợ cũng chỉ đủ cho hai mẹ con ăn một bữa trong ngày. Đi chợ về mẹ tôi dành thời gian chăn nuôi gà, lợn để trang trải cuộc sống. Mặc dù vất vả, nhưng chưa bao giờ mẹ tạo áp lực cho tôi. Còn tôi thì lúc nào cũng cảm thấy mặc cảm về cuộc sống của mình không được bằng bạn bè.
Có một lần khi tôi học lớp 6, đứa bạn trong lớp tôi đã nói xấu tôi với cả lớp rằng tôi không có bố, tôi là một đứa hư hỏng,… Lúc đó, thực sự tôi đã không thể kìm chế được cảm xúc, nghe thấy các bạn đang thì thầm to nhỏ, tôi liền chạy đến ném hết sách vở của bạn kia xuống đất rồi tát bạn ấy một cái rất mạnh bằng hết sức của tôi mà tôi không quan tâm bạn ấy sẽ cảm thấy thế nào. Câu chuyện đã đến tai cô giáo chủ nhiệm của tôi và rồi cô hẹn mẹ tôi đến trường nói chuyện. Khi trở về nhà, mẹ tôi đã rất bực mình và quát mắng tôi rất to, lần đầu tiên tôi thấy mẹ nổi giận như vậy. Tôi cảm thấy oan ức vì tôi nghĩ rằng mình không có lỗi, tại bạn kia trêu tức tôi. Tôi đã cãi mẹ, mẹ đã tát tôi một cái, và rồi tôi đã bỏ đi. Tôi chạy ra ngoài ngõ, vừa đi vừa khóc và rồi tôi đã đi rất xa đến khi trời tối tôi cũng quyết không về nhà. Khi đó, tôi không thấy sợ gì cả vì trong lòng vẫn đang cảm thấy tức tối. Cho đến khi trời tối hẳn, tôi không biết mình đang ở đâu nữa, tôi bắt đầu thấy sợ. Nghĩ ngợi một lúc, tôi quay lại và tìm đường về nhà. Vừa đi vừa gọi mẹ mà không thấy mẹ đâu. Đi mãi tới ngõ gần nhà tôi, tôi thấy mẹ đang cầm đèn đi tìm tôi. Nhìn thấy tôi, mắt mẹ tôi bừng sáng, mẹ tôi cười rất tươi, một nụ cười rạng rỡ mà chưa bao giờ tôi cảm nhận được, mẹ chạy đến ôm chặt lấy tôi và nói “cảm ơn con” rồi dẫn tôi về nhà.
Đó là lần đầu tiên tôi để ý tới nụ cười của mẹ, tôi hiểu rằng mẹ cười vì mẹ đã tìm thấy tôi. Và tôi hiểu tôi là niềm hạnh phúc lớn lao nhất trong cuộc đời của mẹ. Vậy mà trước kia tôi cứ nghĩ về hoàn cảnh gia đình và đã từng trách mẹ. Nụ cười ngày ấy của mẹ đã làm cho tôi nhận ra rất nhiều điều, tôi đã sai khi suy nghĩ và hành động dại dột như vậy.
Cuộc sống vẫn cứ êm đềm trôi đi, tôi đã trưởng thành hơn và mẹ tôi thì già hơn. Tôi đã hứa với lòng mình sẽ luôn cố gắng làm cho mẹ cười mỗi ngày bằng những nỗ lực trong học tập của tôi. Tôi trân trọng những gì mình đang có và sẽ luôn phấn đấu làm cho mọi thứ tốt đẹp hơn. Cảm ơn mẹ đã sinh con ra trên cuộc đời này, cảm ơn nụ cười của mẹ ngày ấy đã giúp con trưởng thành hơn. Dù đã lớn nhưng con vẫn sẽ luôn là đứa con ngoan của mẹ.
Cảm ơn bạn đã xem bài viết Văn mẫu lớp 7: Cảm xúc của em trước nụ cười của mẹ (Dàn ý + 7 mẫu) Cảm nghĩ về nụ cười của mẹ tại Thptlequydontranyenyenbai.edu.vn bạn có thể bình luận, xem thêm các bài viết liên quan ở phía dưới và mong rằng sẽ giúp ích cho bạn những thông tin thú vị.