Bạn đang xem bài viết Những bài thơ về mùa đông buồn, tâm trạng tại Thptlequydontranyenyenbai.edu.vn bạn có thể truy cập nhanh thông tin cần thiết tại phần mục lục bài viết phía dưới.
Mùa đông – mùa của những nỗi buồn ướt át, mùa của sự cô đơn và những nỗi nhớ len lỏi qua kẽ hở thời gian. Cái không khí se lạnh khi đông ùa về chỉ một chút thôi cũng có thể gom nhặt những mảnh vụn ký ức trong tim hóa thành tảng băng chực chờ tan chảy. Người ta cho rằng mùa đông là mùa của cô đơn, là điểm kết thúc của nỗi buồn để bắt đầu cho niềm vui mới mà nàng xuân sắp mang lại. Mùa đông rất đẹp, một vẻ đẹp hoang sơ, lạnh giá đặc trưng và không bị trùng lặp. Mùa đông sẽ càng đẹp hơn khi được người ta mang vào những vầng thơ, lời nhạc. Nếu bạn yêu thích mùa đông thì đừng bỏ qua những bài thơ về mùa đông buồn, chất chứa đầy tâm trạng dưới đây.
Những bài thơ hay về mùa đông
1. Gió bấc
Thơ: Hồ Văn Hảo
Gió bấc mang về nỗi nhớ nhung,
Bờ lau xơ xác dưới mưa phùn,
Nước tràn sông rộng, thuyền không bến,
Lòng gởi chăn bông vẫn lạnh lùng.
Khi bóng hoàng hôn giục én bay,
Hương buồn man mác lướt qua cây,
Có ai nghe thấy gì trong gió?
Cả một thời xưa đọng ở đây.
2. Mùa đông
Thơ: Trần Đức Tuân
Hà Nội bây giờ lạnh phải không em?
Mùa đông đến trong đêm trời trở gió
Chẳng còn cơn mưa ướt đầy ngõ nhỏ
Khi tiếng bước chân xao xác gọi đêm về
Hà Nội mùa đông lại dài lê thê
Làm anh nhớ một nơi nào gần gũi
Một nơi thân quen với những điều ngắn ngủi
Để nhận ra mọi thứ vụt qua nhanh
Phố phường tấp nập cũng bỏ mặc anh
Con phố lặng im chẳng còn hoa sữa
Tất cả giờ đây còn lại là một nửa
Một nửa đại dương bão tố đêm ngày…
Chỉ còn lại anh và cơn gió heo may
Với cái lạnh của một chiều lạc bước
Với những gì mà anh không biết trước
Và với em, nhưng là của ngày xưa
Gió lạnh về, Hà Nội chẳng còn mưa
Không thấy tóc em một chiều ướt át
Hay những mảnh thư dại khờ rách nát
Phố vẫn lên đèn, lạnh lẽo trở về đêm
Đợi chờ sao em một phút nắng lên?
Để trở về với dòng đời tấp nập
Để trở về đắng cay trong sự thật
Chẳng còn đêm, và cũng chẳng còn em…
3. Mùa đông và em
Thơ: Kim Thư
Đứng ngoài hiên nghiêng đầu Đông hỏi khẽ:
Tôi làm em … buồn quá…có đúng không?
Bởi ngàn đời chữ yêu cứ long đong
Em đừng trách, đừng hờn tôi em nhé.
Vẫn biết rằng trái tim em nhỏ bé
Rất sợ Đông lạnh lẽo… bởi ước mong
Tôi mơ được là ban mai nắng hồng
Cho ấm áp sưởi nồng nàn…em hỡi..!
Bởi thượng đế bắt Đông là phải thế
Em đừng buồn…không muốn thế đâu em !
4. Xa em mùa đông
Thơ: Nguyễn Quang Long
Mùa đông đến gợi nhiều nỗi nhớ
Em yêu giờ đang ở nơi xa
Đông mang cái lạnh thấu da
Một mình lạnh lẽo mắt nhòa lệ rơi
Phương trời xa em ơi có biết
Nhớ khi xưa thời tiết chuyển mùa
Mùa đông gió bấc rét lùa
Bên nhau anh quạt gió đùa trêu em
Đêm lạnh leo không em trống rỗng
Cho tim anh giấc mộng tan tành
Anh buồn thao thức tàn canh
Gửi vào nỗi nhớ để dành em yêu
Đã xa rồi bao điều mộng ước
Biết bao giờ mình được bên nhau
Mình anh với trái tim đau
Còn đâu lời ước, trước sau chung tình.
5. Hơi ấm mùa đông
Gió bấc từng cơn sắp thổi về
Mây đen trà xuống phía bờ đê
Thương người bận bịu bao công việc
Nhớ bạn lo toan khắp mọi bề
Giá lạnh ập vào ôm gối lẻ
Buốt tê ùa tớí đắp chăn mê
ước mong Đông tới chung khăn ấm
Hạnh phúc đơm bông trọn ý thề.
6. Đông buồn
Đông sang giá lạnh bấc theo về.
Mây trắng giăng đầy khắp nẻo quê.
Nhớ kẻ phòng không buồn lẻ bóng..
Thương người gối chiếc khổ muôn bề.
Hết rồi những phút vui ngây ngất.
Mất cả một thời sướng đắm mê.
Xa cách bạn tình không đủ ấm.
Trách ai mới đó vội quên thề.
7. Gió mùa đông
Thơ: Đoàn Minh Hợp
Cơn gió đêm đông se sắt lòng
Áo choàng đủ ấm vẫn hoài mong
Dập dồn, hổn hển làn hơi nóng
Ôm ấp, nâng niu cánh hoa hồng
Thinh không vắng lặng sương giăng kín
Ngọn cỏ cành cây thẫm nước đòng
Vọng với xa xôi mùa nhung nhớ
Sợ hãi tiễn em bước theo chồng.
8. Phố mùa đông
Thơ: Toàn Tâm Hòa
Phố trở mình ngơ ngác sáng hôm nay
Có mùa Đông vừa qua đây bất chợt
Chút hương thu còn bên đời yếu ớt
Chiếc lá vàng cũng đã bớt lao xao
Phố nghiêng mình đón cái lạnh Đông trao
Trời bảng lãng một màu sương buốt giá
Em bơ vơ bên hàng cây trụi lá
Thấy xao lòng một chút lạ… chút quen
Phố buồn tênh trong nỗi nhớ đan len
Lời tạ từ Mùa Thu chưa kịp nói
Gió heo may cũng ra đi rất vội
Đông về rồi gió đông bắc theo sang
Phố sáng nay trong lòng thấy mênh mang
Có mùa Đông đang vội vàng gõ cửa
Và mang theo bao nỗi niềm chất chứa
Chợt nhớ về một lời hứa xa xôi
Đông đã về … em có đến bên tôi. ..!?
9. Tình mùa đông
Thơ: Tiểu Minh Ngọc
Thời gian sao mãi, trôi qua nhanh
Giờ đây nghe, tiếng hát thanh thanh
Của mùa đông, giá lạnh trên cành
Đong đưa những, giọt sương long lanh
Người ơi hỡi, sao mãi đi nhanh
Xin dừng bước, lắng nghe âm thanh
Của mùa đông, đến từ xưa đó
Và ngàn năm, vẫn còn vô tận
Tình Mùa Đông, đã ngân trong lòng
Trong danh Ngài, Cứu Chúa mênh mông
Tình Ngài ấm áp, cả mùa đông
Bao phủ muôn dân, tình ấm nồng
Ôi tình Ngài, thật quá cao thâm
Ngài mến cả, nhân gian lạc lầm
Ngài cứu hết, không chừa một nhân
Trong mùa đông, đã đến âm thầm
Vì tình Ngài, thật quá mênh mông
Cho con người, có đầy nguồn sống
Thêm năng lực, vượt cả trời đông
Và cho đời, ước vọng muôn năm
Cám ơn Ngài, sóng Tình Mùa Đông
Luôn che chở, bảo bọc lo lắng
Ngài ban cho, sức mới trong lòng
Và cho đời, ấm mãi Tình Đông.
10. Mùa đông đợi
Thơ: Hoàng Nghi
Thấm thoát mùa thu cũng đã xong
Tháng mười lại đến tiết trời đông
Vi vu gió thổi se se lạnh
Ào ạt sóng tràn tuyết giá băng
Trống vắng đơn côi sầu lắng động
Cô đơn lẻ bóng buồn trào dâng
Cuộc tình đã mất còn đâu nữa
Còn lại mình ta vẫn đợi mong.
Những bài thơ về mùa đông tuyết rơi
1. Những bông tuyết mùa đông
Thơ: Lê Thân Hồng Khanh
Những bông tuyết nhẹ nhàng bay trong nắng
Trắng cả không gian, ngập cả lòng
Mềm mại quá như giải mây êm ấm
Phủ ơ hờ bờ vai lắm đợi mong
Dấu chân đó còn ghi đầy trên tuyết
Có ngập ngừng, có e ấp hay không
Những bông tuyết, ôi sao mong manh quá
Bỗng tan thành giọt nước mắt mùa đông.
Tuyết ngày xưa đọng đầy bao nhung nhớ
Liệu có chờ gót ngọc bước qua không
Những bông tuyết vẫn chơi vơi trong gió
Hãy trở về với cát bụi mênh mông.
Sao ta vẫn yêu thương mầu tuyết trắng
Đủ kiêu sa để ướp giá tình nồng
Những bông tuyết chẳng còn bay trong nắng
Có trở về nhỏ giọt lệ sầu đông.
2. Đêm nằm nghe tuyết rơi
Thơ: Thái Thụy Vy
Lối về tuyết trắng chịu tang
Nụ hoa buốt giá lang thang nẻo tình
Đường nào mình đến với mình
Đường nào em đến trắng tinh vệt sầu
Trăm năm có nghĩa gì đâu
Mây về sám hối giọt châu lưng tròng
Tim anh âm ỉ than hồng
Nhớ vành trăng lạnh chạnh lòng trở trăn
Tuyết ơi tuyết thấu cho chăng
Hồn hoa nhỏ xuống giá băng cội tình
Đêm nằm nghe tiếng hoa trinh
Tiếng rơi cô động kết tinh hạt buồn.
3. Tuyết rơi trên lá thu vàng
Thơ: Như Phương
Tuyết rơi trên lá thu vàng
Cho em gợi nhớ mênh mang nỗi buồn
Ngỡ ngàng trong buổi chiều buông
Chiều thu tắt nắng hoàng hôn héo sầu
Thương thay chiếc lá thay mầu
Ngập ngừng trong tuyết âu sầu tả tơi
Hồn em một cõi chơi vơi
Tâm tư theo chiếc lá rơi lìa cành.
4. Mê Lộ
Thơ: Hà Huyền Chi
Tình vào mùa đông
Tình trên mê lộ
Tuyết rơi mịt mùng
Trắng ngàn nấm mộ
Ðời còn gì không
Là duyên hay nợ
Khi em lạnh lùng
Khi em cuồng nộ
Sao ta bận lòng
Khi em làm gió
Say chi mòng mòng
Khi em bội hứa
Gợi niềm chia xa
Lại nghìn sân ga
Trên dòng thiết lộ
Trên dòng phôi pha
Thế thôi cũng đành
Phút giây lâm trình
Không người đưa tiễn
Ðời vào khúc quanh
Như con tầu này
Trôi trong đoạ đầy
Trôi vào miên viễn
Ga ngoài chân mây
Tầu vào rừng phong
Tuyết rơi mịt mùng
Vẫn dòng mê lộ
Ðất trời mênh mông.
5. Kể chuyện một đêm
Thơ: Nguyên Đỗ
Này em ạ, trời đêm qua tuyết đổ
Thức trắng đêm nhìn hoa tuyết rơi rơi
Nhớ về em đang vui tận cuối trời
Vùng đất ấm ở miền Nam cạnh biển
Tuyết rơi mãi suốt cả đêm phủ kín
Khắp muôn nơi một màu trắng băng trinh
Nhớ về em chan chứa biết bao tình
Em ở đây chúng mình vui nghịch tuyết
Trăng đêm nay thật tròn, không phải khuyết
Tâm hồn anh khuyết hẳn tựa lưỡi liềm
Mắc làm võng gọi em đến ngủ yên
Anh đẩy đưa võng tình lên cung Quảng
Tuyết rơi mãi nên vầng trăng lãng mạn
Lu lu mờ màu xanh lợt mơ mơ
Florida chắc trăng đẹp như thơ
Cạnh ven biển em tha hồ thưởng ngắm
Anh rất nhớ, nhớ em hòai, nhớ lắm
Ngồi làm thơ tưởng nói chuyện cùng em
Đêm hôm rồi ta nói suốt cả đêm
Em đứng đó mũ vành to cười mỉm
Anh sẽ gọi, réo nàng Hoa Tim Tím
Như niệm bùa câu thần chú câu kinh
Mong mai sau hai đứa trọn mơ tình
Và mãi mãi không hề xa cách nữa.
6. Tuyết
Thơ: Tuấn Trọng
Miền xuôi mong có tuyết rơi
Để được thỏa mắt tận nơi tuyết nằm
Miền ngược khổ cực quanh năm
Mong Trời đừng tuyết – “cái măm” vẫn còn
Thương nhất là đám trẻ con
Không quần chẳng áo héo hon vì Trời
Cùng một hiện tượng tuyết rơi
Người cười, kẻ khóc – thấy đời oái oăm…
7. Chuông trời
Thơ: Minh Tuấn
Tuyết rơi đếm tiếng chuông ngân
Thả vầng mây trắng đường gần nẻo xa
Lạnh phơi cổ tích mọi nhà
Chuông ngân huyền thoại Giê Su giáng trần.
Thiên đường rạng rỡ phong vân
Ngày đêm thắp sáng mặt trăng mặt trời
Mênh mông trần thế sinh sôi
Loài người mong có Đạo trời dưỡng nhân.
Nắng rơi khúc nhạc hồng trần
Gió mơn hoa cỏ cùng dòng sương trong
Thiên Đường hiện ở bên song
Địa Đàng hoa nở ngập lòng Đức tin.
Cuộc đời như những cánh chim
Khi xa nhớ tổ chung tìm đói no
Lòng như trang giấy học trò
Thánh kinh cầu nguyện chẳng lo khổ nàn.
Hồng ân lai láng Chúa ban
Đức tin con gửi muôn ngàn cầu xin
Chuông ngân vang vọng… bao tim
Tuyết rơi thao thức Giáng Sinh nhớ Người.
8. Suy tư cafe
Gởi hết tình sầu trong giọt đắng
Để đời còn lại chút chơi vơi
Ngoài trời bông tuyết rơi rơi
Cành thông lắt lẻo lả lơi trước thềm
Cà phê nhỏ giọt êm đềm
Đưa ta về với hương đêm mộng lành
Ngắm nhìn giọt đắng long lanh
Hương cà phê lẫn mong manh nỗi buồn
Giọt này gợi nhớ gợi thương
Che chung vành nón con đường nắng trưa
Giọt này sóng sánh ngày xưa
Long lanh mắt đợi chiều mưa năm nào
Giọt vui nghe gió lao xao
Gởi vào trong đó chênh chao xuân thì
Giọt buồn bỏ nước ra đi
Chí trai thẹn chửa đền nghì núi sông
Giọt này đau đáu tấc lòng
Hồn quê khắc khoải đêm trông, ngày chờ
Giọt này tím ngắt vần thơ
Đắng lòng thương… thưở mộng mơ, vương sầu…
Xôn xao giọt trước giọt sau
Nhuộm cho mái tóc đổi mầu hoa râm
Thoảng trong dịu ngọt hương thầm
Ngày xưa ơi… mấy bổng trầm đắng cay
Cuộc đời nhiều giọt đắm say
Lẫn trong tâm thức ngất ngây tình đời
Ngắm nhìn bông tuyết rơi rơi
Thả hồn theo với chơi vơi giọt sầu.
9. Áo đông buồn
Thơ: Châu Nam Kim Minh
Áo đông ướt đẫm mù sương
Tương phùng một thuở vấn vương nơi này
Tuyết rơi phủ kín thông gầy
Môi em rạn nứt tình đầy hôm nao
Áo đông se lạnh xanh xao
Sợi buồn rũ rượi niềm đau xé lòng
Mênh mông cách biệt đôi dòng
Sông tình ủ dột bềnh bồng thuyền đơn
Gió Đông rít lạnh từng cơn
Xoáy vòng tâm khảm màu hờn miên man
Tim em thao thức đài trang
Bóng hình, kỷ niệm như đan khung tình
Áo đông cô đọng bóng hình
Dáng người lữ thứ ẩn mình xa xăm
Mờ duyên phai dấu biệt tăm
Thêm mùa giá lạnh buốt thâm cõi lòng.
10. Tuyết rơi
Thơ: Nguyên Hải
Đêm đông về trời không khoác áo
Hơi lạnh tràn tuyết phủ trắng màu tang
Tiếng sóng lòng bồng bềnh theo nhịp đại dương
Hai bờ sóng vá không gian dày thương, dày xót
Đất gượng thở sưởi rừng dương cầm hơi đắng ngọt
Chiều đông gầy lặng ngắt bóng người qua.
Những bài thơ về mùa đông nhớ anh
1. Mùa đông, nhớ!
Thơ: Ngọc Quang Hà
Đã mấy mùa rồi anh biết không.
Đông về giá lạnh tuyết phơi đồng.
Hoang vu quạnh vắng trời hiu quạnh.
Mây tím giăng đầy nỗi nhớ mong.
Đã mấy mùa rồi mang tiếc nuối.
Xa rời chốn cũ một mùa đông.
Cùng ai thánh lễ đêm Chúa đến.
Xúc động trào dâng chạnh nỗi lòng.
Đã mấy mùa rồi lưu luyến thôi.
Biền biệt xa xôi quá khứ rồi.
Còn ai chờ đứng đầu con ngõ.
Sánh bước đi cùng chẳng tuyết rơi.
Đã mấy mùa rồi xa phố ấy.
Là bao lần mộng chốn xa xôi.
Thôi rồi đường cũ đâu còn nữa.
Còn lại trong lòng đăng đắng thôi…..
2. Mùa đông nỗi nhớ
Thơ: Miên Thụy
Mùa đông hiu hắt nhớ người
Bài ca ngày đó xa xôi
Em hát lời như tuyết đổ
Mùa đông ngày ấy anh ơi
Mùa đông làm em nhớ quá
Thèm vòng tay nụ hôn đầy
Nhớ nhau chiều đông tàn tạ
Lời nào cuối nẻo chân mây
Tuyết rơi! rơi ngập hồn em
Làm sao anh ơi nhớ quên
Mùa đông ru tình xanh biếc
Mùa đông mùa đông gọi tên
Ngủ vùi bên tình mùa đông
Như xưa ân ái mặn nồng
Yêu anh yêu anh mùa đông
Tình anh, tình anh mênh mông
Mùa đông còn đó nỗi buồn
Tuyết rơi trắng cả mười phương
Anh có còn bên em nữa ? !
Để em môi mắt dỗi hờn ….
3. Mùa đông nhớ anh
Bấc lạnh theo về tiết chuyển đông.
Gối chiếc chăn đơn tủi quần hồng.
Mây trôi gió thổi trời lồng lộng.
Nắng nhạt mưa đêm đất chẳng nồng.
Bến nước thuyên xa lòng mải ngóng.
Duyên xưa tình cũ dạ hoài mong.
Bao lần mòn mỏi vì chờ đợi.
Thử hỏi người đi có biết không?
4. Giấc mơ mùa đông
Thơ: Hảo Trần
Đêm đông về gió vi vút ngoài hiên
Mang hơi rét lòng người thêm lạnh giá
Mơ về nơi khoảng trời xanh yên ả
Chợt thấy mình lặng lẽ đến cô đơn
Mùa đông về con đường thấy dài hơn
Hàng cây thu mình ủ chồi non tươi mới
Chờ đông tàn nẩy lộc vồng xuân đợi
Em chơi vơi khao khát giữa dòng đời
Đêm buồn mơ em thầm gọi người ơi
Một vòng tay ôm…nồng nàn hơi thở
Bờ môi khát chạm nụ hồng hé nở
Em chìm vào giấc mộng mỵ đắm say
Thời gian trôi đêm mùa đông ai hay
Nỗi buồn len vào trái tim em mãi
Mơ bờ vai em dựa vào vững chãi
Ngọn lửa hồng sưởi ấm kẻ đơn côi
Em mơ thầm về nơi ấy xa xôi
Nơi mùa đông không bao giờ lạnh giá
Nơi có anh cuộc đời bình yên lạ
Giấc mơ nào em có được đêm đông.
5. Chút lạnh mùa đông gửi cho anh
Thơ: Nguyễn Thúy Hải
Một mình em với những ngày dài thương nhớ
Đông đã về từng cơn gió thổi tóc mai
Lạnh thấu tim…chợt giọt lệ lăn dài
Mắt trông ngóng hình bóng ai trên phố ?
Con đường nhỏ buổi chiều Đông lá đổ
Cuốn theo chiều cơn gió nhẹ chao nghiêng
Sắc vàng khô, sắc đỏ tựa nỗi niềm
Người con gái…riêng mang tình xa vắng
Phương trời xa liệu có hồng ánh nắng ?
Sưởi ấm tình chở nặng những yêu thương
Để nơi đây cô gái nhỏ sắc môi hường
Nghe ấm áp bởi tình thương anh trao gửi
Dù lạnh giá em nào đâu dám hờn tủi
Chỉ mong tình đừng ngắn ngủi, mong manh
Dẫu xa nhau tình yêu mến chân thành
Ta sẽ được bên nhau tròn hạnh phúc.
6. Đêm mùa đông
Thơ: Thanh Trần
Chút lạnh về đã ghé đến nơi em
Mưa hắt hiu ngoài thềm nghe lá đổ
Hạt sương rơi níu bước chân ngọn gió
Mây giăng bay ngõ nhỏ lối em về
Chiều hoàng hôn nhuộm tím chốn sơn khê
Căn nhà vắng nằm kề bên góc phố
Vẫn hoang lạnh mà sao anh cứ ngỡ
Như có em đang về cuối con đường
Đêm trăng gầy thả bóng xuống cành dương
Ánh vàng vọt xuyên qua nhành kẽ lá
Gió từng cơn trèo vai gầy vội vã
Đi theo sau giá lạnh buốt mùa đông
Anh chợt mơ về một bếp lửa hồng
Căn nhà nhỏ nơi miền quê xa ấy
Tiếng vạc đêm chợt giật mình thức dậy
Le lói ánh đèn …bên cửa sổ nhà ai.
7. Nỗi nhớ mùa đông
Thơ: Nguyễn Mây
Phố buồn vắng bước chân anh
Đầu đông se lạnh trời xanh cũng buồn.
Đêm về lệ đẫm mi tuôn
Nhớ chiều hôm ấy hoàng hôn nhạt nhòa.
Con đường rực rỡ sắc hoa
Bây giờ nhìn lại xót xa cho mình.
Đông về nhạt ánh bình minh
Phải chăng cũng biết chúng mình chia tay!
Anh đi phố nhỏ mưa bay
Bầu trời thiếu nắng cả ngày chẳng tươi.
Môi em cũng vắng nụ cười
Vòng eo lạc mất tay người từng ôm.
Môi hồng giờ cũng nhạt hơn
Xanh xao đôi má chẳng hường như xưa.
Thu đi trời chuyển giao mùa
Lòng em vẫn nhớ người xưa thuở nào.
Bầu trời lạc mất vì sao
Chúng mình chưa kịp gửi trao hôn đầu!
Thôi thì hẹn để kiếp sau
Còn duyên ta sẽ lạc vào trong nhau!!!
8. Mùa đông bên nhau
Thơ: Hồng Hoa
Năm tháng qua mình trôi xa biền biệt
Nhớ thương nhiều tha thiết lắm tình ơi
Nợ duyên xưa đứng gởi giữa cuộc đời
Nên Đông xuống ôm chơi vơi đôi ngả.
Gió cuốn anh về phương xa…xa quá
Ngẩn ngơ chờ em điếng cả buồng tim
Hoàng hôn buông mây phủ tím im lìm
Em lạc lỏng như đôi chim mất hướng.
Khi đã xa mới thấy thương xác phượng
Kỷ niệm Hè thêm vướng mãi lòng nhau
Tiêng yêu xưa luôn sâu sắc đượm màu
Anh đừng để thương đau em gánh chịu.
Dù giông bão mình níu tay chẳng thiếu
Gió lặng rồi mới thấu hiểu nghĩa thương
Cùng nhau vui bay lượn khắp nẻo đường
Gom nhặt hết dư hương…ôm hạnh phúc.
9. Nỗi nhớ chiều đông
Thơ: Hồng Hoa
Nhìn mây bay mà lòng nghe se thắt
Năm tháng dài em níu chặt vòng tay
Tim nóng như ai đốt cháy từng ngày
Rồi chờ đợi quắt quay…trong hơi thở.
Em đã đứng thẩn thờ…nghe tim vỡ
Lòng quặn đau bởi nỗi nhớ xói mòn
Mắt âm thầm ngồi đón đã héo hon
Anh có biết…vẫn còn em ngóng đợi.
Bao chiếc lá…đang thay đời đổi mới
Nhưng tàn cây hoa chùm gởi còn đưa
Ngày anh đi…Đông cũng vội vào mùa
Tuyết thay tuyết…mà anh chưa trở lại.
Tình yêu ấy có phải chăng ngang trái
Dỡ dang thương…nên tê tái ngập hồn
Em chạnh lòng…rồi chôn dấu nụ hôn
Mà ký ức…như sóng cồn…giông bão!
10. Một góc mùa đông
Thơ: Phú Sĩ
Mùa đông hỡi! Anh phương trời có lạnh
Mảnh đời côi nơi xa xứ mong manh
Ở phương này em mong sợi nắng lành
Sưởi nồng ấm nơi tình anh phương ấy…
Anh có biết khi mặt trời thức dậy
Ánh bình minh xua đêm tối vần xoay
Dẫu dòng đời bao nhiêu cảnh đổi thay
Tia nắng dịu sẽ cùng anh ấm mãi…
Nơi phương ấy dẫu đông về tê tái
Góc phố buồn dẫu dãi một trời đêm
Đời vẫn ru trong khúc hát êm đềm
Trong tiếng gió có tình em mãi đợi
Gió có thổi cơn mưa chiều rơi vội
Gánh đời anh còn trả mãi chưa thôi
Tóc bạc màu…theo năm tháng dần trôi
Ngọn lửa tàn…giữa sóng đời chìm nổi…
Những bài thơ mùa đông chế bá đạo
1. Xin trời bớt lạnh
Thơ: Viết Minh
Hôm nay lạnh sáu độ C
Trùm chăn cố nhịn… bị mê tè dầm
Nước ra xối xả ầm ầm…
Chăn, ga, chiếu, đệm ướt thâm mịa rồi.
Làm sao lạnh thế hả Trời
Khổ thân cho cái thằng tôi lúc này
Bây giờ biết lấy gì thay
Làm sao hết được mùi này ông ơi
Ông thì cũng quá dở hơi
Cứ cậy làm Trời… để lạnh thế sao?
Hãy cho chút ấm đi nào
Dân tình chịu lạnh, lẽ nào không thương?
Mọi người mãi nằm trên giường
Nhiều ông quá mệt bởi tương nhiệt tình.
Xin Trời thương xớt chúng sinh
Đừng để giá lạnh… điêu linh cõi trần.
2. Rét quá “nó” trốn mất
Thơ: Minh Toàn
Rét quá nó trốn mất
Tìm mãi chẳng thấy đâu
Rờ dẫm một hồi lâu
Trốn đâu mà không thấy
Gọi điện cho bà vợ
Bán hàng ở ngoài chợ
Em ơi về mà xem
Rét quá nó trốn đâu
Anh tìm lâu không thấy
Bà vợ lại cười khẩy
Cứ để đấy em tìm
Dù nó có bị chìm
Em cũng tìm bằng được
Để cuối buổi tan chợ
Em về sẽ tìm cho
Ở nhà đừng có lo
Không giờ … Đêm sẽ thấy
Quả nhiên là như vậy
Khi đêm về lúc lâu
Bên nhau chao hơi ấm
Sóng tình lại trào dâng
Long lanh trong ánh mắt
Ngọt ngào làn môi thương
Vòng tay thêm xiết chặt
Vợ thì thầm bên tai
Anh ơi em lại thấy
Nó về rồi đấy anh
Tình vợ chồng thêm xanh
Dù mái đầu điểm bạc.
3. Cái rét
Thơ: Chiều Tím
Hôm nay miền Bắc rét ghê
Tay chân tê lạnh bốn bề gió lay
Mũ len, quần tất, áo giầy
Trang bị như thể cưỡi mây Thiên Hà !
Lạng Sơn, Yên Bái, Bắc Qua
Sa pa tuyết trắng ngỡ là châu Âu
Cuối đông đâu phải mùa Ngâu
Mưa rơi buốt lạnh, tim sầu héo hon !
Tình anh xa cách mỏi mòn
Mình em lạnh lẽo gối buông hững hờ
Vẫn luôn nồng ấm lời thơ
Để hương tình mãi bến mơ ngập lòng !
Tình em vẫn mãi chờ mong
Vòng tay choàng ấm đêm đông mỗi ngày
Thủy chung như nắng cùng mây
Anh về băng giá tan ngay từng giờ!
4. Rét nữa tôi toi
Thơ: Lệ Hằng
Trời ơi! Ông tạnh mưa đi
Ông cho tí nắng không thì…tôi toi
Rét gì rét quá đi thôi
Rúc trong chăn mãi chẳng rời nổi ra
Rét chẳng muốn ra khỏi nhà
Chân tay tê cóng, mồm va vào mồm
Rét chẳng muốn nấu cả cơm
Chăn ba bẩy độ cần cơm làm gì?
Rét gì mà rét quá đi
Ông mau mau nắng không thì tôi…toi!
5. Không đề
Mùa đông lạnh giá vắng em
Rét cho đến nỗi lem nhem cuộc đời
Em ơi em nói đôi lời
Mình hãy bất chấp yêu vời đi em!!
>>> Xem thêm: Những bài thơ hay về mùa xuân chất chứa cảm xúc
Wiki Cách Làm đã sưu tầm và tổng hợp những bài thơ về mùa đông hay nhất. Những bài thơ về mùa đông sẽ thay bạn nói lên tiếng lòng và gửi gắm đến một người nào đó. Nếu bạn đang có cùng tâm trạng thì hãy chia sẻ những bài thơ này lên trang cá nhân của mình. Hi vọng ai đó sẽ đọc được và thấu hiểu cho tâm tư của bạn ngay lúc này.
Cảm ơn bạn đã xem bài viết Những bài thơ về mùa đông buồn, tâm trạng tại Thptlequydontranyenyenbai.edu.vn bạn có thể bình luận, xem thêm các bài viết liên quan ở phía dưới và mong rằng sẽ giúp ích cho bạn những thông tin thú vị.